Chương 108

Lạc Nghị Sâm có thể đoán được vài phần nguyên nhân ông Thẩm xuất hiện. Đứa con trai tâm tâm niệm niệm bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh đột ngột biến mất, rồi lại bỗng nhiên tỉnh lại, riêng đó thôi cũng đủ khiến ông đau đầu rồi. Đến thăm cũng là điều đương nhiên. Nhưng là, ánh mắt của ông ấy? Sao cứ nhìn mình chằm chằm vậy?


Cậu đảo mắt quan sát Thẩm Thiệu, thấy anh lơ đãng liếc qua đây, ngón tay chỉ nhẹ lên vết thương bên ngoài khóe miệng. Lạc Nghị Sâm lập tức sáng tỏ!


Thẩm Trọng Nguyên đi đến phía trước, càng thêm tinh tường nhìn cậu đầy mặt thương tích, không khác gì mấy vết thương trên mặt con trai ông. Ông trầm giọng hỏi: "A Thiệu, đây chính là cậu Lạc?".
Không đợi Thẩm Thiệu mở miệng, Lạc Nghị Sâm trực tiếp trả lời: "Chào ngài Thẩm, tôi chính là Lạc Nghị Sâm".


Thẩm Trọng Nguyên thâm thâm nhìn thoáng qua cậu rồi nói: "Lát nữa, nói chuyện". Dứt lời liền quay đầu, ý bảo Thẩm Thiệu dẫn đường đi gặp Thẩm Táp.


Công Tôn Cẩm, Chử Tranh và Lam Cảnh Dương dẫn đường cho hai người họ. Nơi này không phải bệnh viện thông thường, cũng không thể để cha con họ Thẩm đi loạn được.


Thẩm Trọng Nguyên chỉ là tỏ ý muốn nói chuyện cùng Lạc Nghị Sâm, còn nói chuyện gì thì tạm thời chưa đoán ra. Công Tôn Cẩm tương đối lo lắng, không biết chiêu gì còn ở phía sau. Hiển nhiên hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ vấn đề này. Anh mang Lạc Nghị Sâm cùng Tư Mã Tư Nam vào một căn phòng trống, mở miệng liền hỏi: "Thẩm Táp xác định thấy Thẩm Khiêm?".




"Còn chưa chắc chắn, Thẩm Táp vẫn chưa bình phục đến mức ấy". Lạc Nghị Sâm ăn ngay nói thật: "Tuy nhiên, dự đoán của tôi cũng giống vậy. Hơn nữa, trước đó tôi có cùng Thẩm Thiệu phân tích qua, Thiểm Khiêm hẳn vẫn còn sống".


Công Tôn Cẩm nặng nề thở dài một tiếng, ngồi lên ghế: "Tối hôm Sử Nghiên Thu ch.ết, tôi có nhìn thấy một người. Nam giới, mang mũ và khẩu trang, vận trang phục màu đen. Nhìn vóc dáng...".
"Thẩm Khiêm?". Tư Mã Tư Nam vội vã cắt lời: "Sao cậu không nói sớm?".
"Tôi còn chưa chắc, làm sao nói được?"


Đêm hôm đó, Công Tôn Cẩm cũng không nhìn rõ, chỉ là cảm giác người kia rất giống. Thẩm Kiêm đã ch.ết vào Tháng 11 năm ngoái, chuyện này ai chẳng biết? Nếu nói ra, sợ là sẽ khiến nhiều kẻ nghi ngờ. Thế nên anh mới giấu kín rồi âm thầm cho người điều tra.


"Anh cho người đi điều tr.a sao?". Lạc Nghị Sâm sửng sốt hỏi: "Khi nào?".
"Sau khi quay lại đây, tôi liền lập tức tìm người điều tr.a manh mối. Trước mắt chưa thấy có ai lấy thân phận "Thẩm Khiêm" hành động. Nhưng chuyện này cũng bình thường. Cho dù cậu ta thực sự không ch.ết, cũng sẽ không nghênh ngang xuất hiện ở nơi công cộng"


"Người sống sờ sờ không thể không có dấu vết". Tư Mã Tư Nam tiếp lời: "Giả sử anh ta muốn đi từ S thị đến Q thị sẽ lựa chọn phương tiện gì? Máy bay, tàu hỏa, xe khách, cho dù loại nào thì trên đường đều có trạm kiểm tra, thu phí hoặc trạm phục vụ. Mấy nơi đó có camera, nhất định có thể tr.a được manh mối".


Công Tôn Cẩm ra điều đã để người đi an bài, chỉ là lượng công việc quá lớn, không thể cho ra kết quả một sớm, một chiều được.
Lạc Nghị Sâm không cho là đúng: "Như vậy chẳng khác nào mò kim đấy bể. Cho dù tìm thấy cũng là chuyện của mấy ngày trước, thực chất không có gì tiến triển".


Nghe vậy, Công Tôn Cẩm cười nhướn mày: "Cậu có ý tưởng gì?".
"Dụ anh ta xuất đầu lộ diện"
Nói tới đây, bọn họ tạm gác lại, đợi chút nữa trở về nhất khoa mọi người cùng nhau thương lượng. Giờ này cái cậu để ý nhất chính là: Cái ch.ết của Long Hiểu và tình trạng của Miêu An.


Công Tôn Cẩm nói: "Cái ch.ết của Long Hiểu xác định có liên quan tới Tiêu Lục Khôn. Tư Mã muốn chờ cậu trở về rồi mới tính. Nếu đã quay lại, cậu hãy thử nêu ý kiến".


"Dừng theo dõi". Lạc Nghị Sâm vội vàng nói: "Nếu chúng ta đã hoài nghi Tiêu Lục Khôn, lão ta khẳng định sẽ nhận ra. Nếu lão thực sự có liên quan đến án tử thì thời điểm này sẽ án binh bất động. Đối với chúng ta không phải điều kiện tốt. Đợi lát nữa tôi sẽ cùng anh xem lại tư liệu vụ án Long Hiểu".


Sớm đoán được Lạc Nghị Sâm sẽ nói như vậy, Công Tôn Cẩm lấy ipad từ trong túi ra. Bên trong là tư liệu của Long Hiểu, tư liệu về Tiêu Lục Khôn mà Tư Mã Tư Nam đã điều tra. Nhiên tiện còn kèm theo thông tin đầy đủ của những người nội tạng suy kiệt giống Vạn Bác Vũ.


Lạc Nghị Sâm nhận lấy rồi cất đi, cậu muốn xem tình hình Miêu An trước.
Ba ngày trước, cô được chuyển tới Sở nghiên cứu đặc biệt. Miêu Doãn Niên có sắp xếp vài người thân tín đến canh chừng, tạm thời cũng xem như ổn định.


Đẩy cửa liền thấy một cậu trai tầm hai mươi tuổi ngồi bên giường bệnh ngáp ngắn ngáp dài. Tiểng cửa mở khiến cậu ta tỉnh lại, ngẩng đầu dụi dụi mắt, mơ hồ nói: "Cậu là Lạc Nghị Sâm sao?".
"Đúng vậy". Lạc Nghị Sâm đến trước giường bệnh, buông mắt nhìn Miêu An.


Tiểu nha đầu bình thường rất thích náo nhiệt, chỗ nào có cô là có tiếng cười. Giờ bỗng nhiên yên lặng nằm một chỗ, phảng phất như say ngủ, thực sự khiến người ta cảm thấy không yên lòng. Bàn tay theo bản năng muốn vỗ vỗ Miêu An, lại nhìn thấy vết máu còn vương, cậu liền xấu hổ thu tay lại.


Tây Hồ Lục nhìn chằm chằm tay Lạc Nghị Sâm vài lần, cười nói: "Không sao đâu, cô ấy sẽ không để ý".
Cậu không biết nên nói gì cho phải, nghĩ tới nghĩ lui, có chút ngượng ngùng: "Tôi cam đoan, Miêu An sẽ tỉnh lại".


"Tôi biết". Tây Hồ Lục thẳng thắn nói: "Mệnh của cô ấy là đại phú đại quý, sống đến tám mươi tuổi còn có dư. Tôi không thấy lo lắng cho Miêu An. Ngược lại người cần lo là cậu đó, anh Lạc".
"Tôi sao?"


Trời sinh Tây Hồ Lục gương mặt trẻ con, bởi vì nước da trắng nõn nên nốt tàn nhang lại càng lộ rõ. Đôi mắt tròn xoe, đen trắng rõ ràng, trong veo thuần thấu. Chỉ là thời điểm nhìn Lạc Nghị Sâm, trong ánh mắt ánh lên hàm nghĩa khó hiểu, tựa như tiếc hận mà lại tiếc nuối.


"Cậu thật đặc biệt. Cậu mau đi tìm sư phụ tôi đi, ông ấy hình như biết vài chuyện trước kia của nhà họ Lạc đó"
"Sư phụ cậu?"
Tây Hồ Lục gật đầu, chỉ chỉ Miêu An: "Là cha cô ấy, cũng là sư phụ tôi. À đúng rồi, cô ấy trước khi hôn mê có nhắc tới tên cậu".


Không tính đến chuyện cha Miêu An rốt cuộc biết được chuyện gì của nhà họ Lạc, việc tiểu nha đầu trước khi hôn mê nhắc đến tên cậu mới khiến cậu thực sự để ý. Tây Hồ Lục lặp lại bộ dáng Miêu An lúc đó nói: "Gọi... Lạc Nghị Sâm... đến".


Lạc Nghị Sâm nghe vậy, nhíu mi khó hiểu: "Không đúng, Tiểu An chưa bao giờ gọi tên tôi đầy đủ cả".
Tây Hồ Lục hi hi cười: "Có lẽ cô ấy đang thuật lại lời của một người khác".


Có vẻ cậu ta không đơn giản như vẻ ngoài ngây ngô của mình. Ít nhất lời Tây Hồ Lục đã vén lớp sương mù cho cậu.
Lạc Nghị Sâm vươn tay: "Xưng hô với cậu thế nào nhỉ?".


"Tây Hồ Lục. "Tây" trong Đông – Tây – Nam – Bắc, "Hồ" trong hồ đồ, "Lục" trong lục địa". Cậu thản nhiên bắt tay, không màng đến vết máu còn dính của Lạc Nghị Sâm: "Cứ gọi tôi Tiểu Tây là được".


Tạm biệt Tiểu Tây, Lạc Nghị Sâm không nói một lời rời khỏi Sở nghiên cứu đặc biệt, chỉ nhắn cho Công Tôn Cẩm một tin: "Tôi đến hiện trường vụ án Long Hiểu, giúp tôi báo với bên kia một tiếng".
Công Tôn Cẩm chỉ đáp một chữ: "Được".


Cậu lấy xe của Chử Tranh, trong đầu có hơi suy nghĩ: Mình quên chuyện gì thì phải?
Thẩm Trọng Nguyên xem qua đứa con còn đang say ngủ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng theo dõi. Thẩm Thiệu theo sát phía sau, vừa ra khỏi cửa liền thấy Công Tôn Cẩm lắc lắc đầu. Không cần hỏi, khẳng định Lạc Nghị Sâm đã cho cha anh leo cây rồi.


"Cậu Lạc kia đâu? A Thiệu, tìm thử xem"
Công Tôn Cẩm tiến lên tỏ vẻ mờ mịt nói: "Vừa rồi vẫn còn ở đây, sao lại không thấy nữa nhỉ?".
Hỏi một vòng cũng không ai biết, vẫn là Chử Tranh thở phì phò chạy tới, nói không thấy xe đâu, khả năng cao là bị Lạc Nghị Sâm thó mất.


Mặt Thẩm Trọng Nguyên không chút thay đổi liếc nhìn Thẩm Thiệu: "Nếu đã như vậy, con hẹn thời gian đi".


Thẩm Thiệu có thể nói gì? Đành phải kiên trì đáp ứng, nhưng thời gian cụ thể thì chưa xác định. Thẩm Trọng Nguyên không để tâm chuyện Lạc Nghị Sâm cho mình leo cây, trao đổi vài câu khách sáo với Công Tôn Cẩm.


Thái độ của ông rất rõ ràng. Nếu như Thẩm Kiêm chưa ch.ết, bọn họ phải cung cấp được nguyên nhân bắt giữ Thẩm Kiêm. Qua lại một hồi, ý Công Tôn Cẩm là: Hiện tại chưa thể kết luận, chỉ xác định được Thẩm Kiêm có thể có liên quan đến vụ án. Còn liên quan đến mức độ nào thì vẫn cần điều tr.a thêm. Đương nhiên, khi có kết luận cuối cùng, bọn họ sẽ thông báo cho nhà họ Thẩm.


Nhất khoa phá án không giống các ban ngành bình thường khác. Phương pháp của họ cũng không có cách nào công khai ra được, Công Tôn Cẩm uyển chuyển ám chỉ Thẩm Trọng Nguyên, cũng muốn nhắc nhở một điều: Xin ngài đừng nhúng tay vào.


Thẩm Trọng Nguyên làm sao không hiểu ý. Ông trầm giọng nói: "Cậu và Thẩm Thiệu giao tình cũng đã mấy năm, nếu cần gì cứ nói với nó".
Thẩm Thiệu gật đầu chào Công Tôn Cẩm rồi đi theo cha mình.


Ngoài sân, Thẩm Trọng Nguyên kêu tài xế rời khỏi để Thẩm Thiệu lái. Ý tứ thật rõ ràng: Ông muốn nói chuyện riêng.
Sớm muộn gì cũng sẽ như vậy, Thẩm Thiệu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lái xe đưa ông về nhà.


Trên đường, việc đầu tiên ông hỏi là chuyện Thẩm Thiệu từ chức. Anh trầm mặc nửa ngày mới nói: "Sự việc phức tạp, con tránh mặt một thời gian sẽ tốt hơn".
Thẩm Trọng Nguyên híp mắt nhìn, thần sắc có hơi không vui: "Để ý mấy lời đồn đại?".
"Không. Nhưng có người sẽ hy vọng con để ý"


Nghe vậy, sắc mặt ông càng thêm khó coi: "Con đây là muốn rước thêm phiền phức cho nhà?".
Thẩm Thiệu quay đầu chăm chú nhìn: "Trừ việc của Tiểu Táp, cha không cần bận tâm bất cứ điều gì".


Thực hiển nhiên, Thẩm Trọng Nguyên vô cùng hài lòng, biểu cảm nghiêm túc cũng có phần giảm bớt: "Chuyện của Anh Tư... con không cần để ý".
"Anh ấy hận con"
"Hận hay không là do nó, con chỉ cần làm tốt bổn phận của mình"


Thẩm Thiệu cười lạnh trong lòng, nói thẳng: "Nếu phải chọn một trong hai thì sao? Con có dự cảm, sẽ có một ngày như vậy".
Hai đứa con thâm thù đại hận, người làm cha như ông đương nhiên hiểu lời của Thẩm Thiệu có ý gì. Trầm tư một lát, ông nói: "Xử lý sớm chuyện còn dang dở, rồi đi làm lại".


Thẩm Thiệu cảm thấy nhẹ lòng. Cha anh đã tỏ thái độ, nếu thật sự phải lựa chọn một trong hai, người đó sẽ là anh, mà không phải Thẩm Hạo.
Nhất thời nhớ tới thật nhiều sự việc, sắc mặt Thẩm Thiệu trầm xuống. Thẩm Trọng Nguyên chậm rãi nhắm mắt, khẩu khí hờ hững hỏi: "Con định khi nào sẽ kết hôn?".


Vấn đề này, thẳng đến khi lái xe vào sân nhà họ Thẩm, Thẩm Thiệu cũng chưa có câu trả lời.


Hơn nửa đêm, Lạc Nghị Sâm làm phiền đồng nghiệp mở cửa hiện trường vụ án Long Hiểu. Do đã dặn trước không được làm phiền nên các anh em phụ trách từ đầu đến cuối cũng chưa mở miệng. Lạc Nghị Sâm cũng không có tâm tình tán chuyện phiếm, đóng cửa, một mình nghiên cứu.


Việc cũng đã lâu, tới lại hiện trường cũng không mấy ý nghĩa gì. Nhưng cậu vẫn muốn đến xem thử.
Long Hiểu ch.ết tại nhà riêng, hiện trường vụ án vẫn còn nguyên trạng.
Đứng ở giữa phòng, Lạc Nghị Sâm bỗng nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu.


Thân thể Long Hiểu rất khá, quyền cước không thua kém ai. Nếu không có máy kích điện, hung thủ tuyệt đối không phải đối thủ của cậu ấy. Quái lạ, với không gian này, nếu có người cầm máy kích điện tới gần, Long Hiểu sao có thể không phát hiện?


Đây chính là điểm mấu chốt. Nếu hung thủ là người lạ, cậu ta chắc chắn sẽ cảnh giác, không để đối phương lại gần. Người có thể lại gần làm việc đó, chỉ có thể là người quen biết với Long Hiểu.


Nghĩ đến đây, Lạc Nghị Sâm mở ipad xem kết quả giám nghiệm tử thi cùng báo cáo hiện trường vụ án. Long Hiểu trước khi ch.ết có cùng hung thủ giao đấu cự li gần. Xung đột bắt đầu từ phòng khách, dấu vết giằng co kéo dài đến gần cửa hành lang, sau đó lại kéo trở về vị trí ban đầu. Cuối cùng là tới vị trí tử vong ở gần cửa sổ.


Lạc Nghị Sâm bước nhanh đến chỗ hình vẽ thi thể, cẩn thận quan sát.
Khoảng cách từ đầu nạn nhân đến cửa sổ áng chừng nửa mét. Thi thể trong trạng thái nằm sấp nửa quỳ. Mà số " " được lưu lại trên mặt tường, cách sàn khoảng 20cm.
Đây là có chuyện gì?


Long Hiểu đã khắc con số này vào thời điểm nào?


Nếu là trước lúc bị điện giật, có nghĩa Long Hiểu lúc đó đã mất đi năng lực phản kháng, bằng không sẽ cùng hung thủ giao đấu chứ sẽ không vụng trộm lưu lại con số này. Còn nếu là sau khi bị điện giật, tức là trung lúc bị hung thủ siết cổ. Thế nhưng nạn nhân lúc ấy đang quỳ rạp trên mặt đất, hung thủ đứng phía sau. Nếu như tay nạn nhân có động tác gì, chắc chắn sẽ bị hung thủ nhìn thấy.


Lạc Nghị Sâm ngồi xuống, xoay lưng về phía tường bên dưới cửa sổ, giạng chân, vươn hai tay làm tư thế như đang ôm thứ gì đó. Giây lát, sắc mặt cậu bỗng tái nhợt.


5h sáng. Tư Mã Tư Nam đã mấy ngày đêm không ngủ, vừa nằm xuống liền nhận được điện thoại của Lạc Nghị Sâm rồi vội vàng chạy đến hiện trường vụ án.
6h, Tư Mã Tư Nam đẩy cánh cửa nhà Long Hiểu, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình đã bị Lạc Nghị Sâm tóm lấy cổ tay kéo vào.


"Nghị Sâm, cậu làm gì vậy?". Tư Mã Tư Nam nhìn chằm chằm gáy Lạc Nghị Sâm, khó hiểu hỏi.
Trong đầu có quá nhiều lời muốn nói nhưng nhất thời lại không có đầu mối, cậu chỉ có thể lôi Tư Mã Tư Nam đến cạnh hình vẽ thi thể: "Anh xem, tại sao đầu của Long Hiểu không sát với tường?".


Hiển nhiên, Lạc Nghị Sâm đã phát hiện ra manh mối, muốn tìm anh đến phân tích vụ án.


Thăm dò hiện trường thì Tư Mã không thạo lắm, anh vốn xuất thân từ lực lưỡng dã chiến. Nếu bảo anh thu thập tình báo, phân tích án lệ hay truy lùng tội phạm thì sẽ dễ dàng hơn. Khiêm tốn mà nói, kẻ nào bị anh nhắm trúng tuyệt đối không thể đào thoát. Người này một lôi một túm anh, mọe nó chắc không có điều gì tốt.


Cố tình người không am hiểu thăm dò hiện trường vụ án như anh trước mặt Lạc Nghị Sâm, không hiểu cũng phải hiểu!
Tư Mã Tư Nam xem xét xung quanh, thử nói: "Có lẽ cậu ta bị siết cổ ở giữa phòng khách rồi giãy dụa đến vị trí tử vong?".


"Không, tôi có thể khẳng định đây chính là vị trí Long Hiểu bị siết ch.ết". Lạc Nghị Sâm ý bảo Tư Mã xoay người lại: "Giả sử tình huống giống như anh nói, Long Hiểu bị đặt dưới đất hướng về phía trước giãy dụa, như vậy mặt sàn sẽ lưu lại dấu vết. Nhìn lại quanh chân thi thể ở vị trí tử vong có rất nhiều dấu vết như tôi nói. Chứng tỏ, Long Hiểu chính xác bị siết ch.ết ở đây. Nghĩa là, sau khi bị chích điện, hung thủ đã siết cổ nạn nhân gây ra cảm giác đau đớn do hít thở không thông".


Nói, Lạc Nghị Sâm đưa tay bóp cổ Tư Mã Tư Nam để anh có thể cảm nhận được đôi chút.


Cảm giác đau đớn này đã khiến Long Hiểu lấy lại ý thức sau khi ngất đi vì bị điện giật. Phản ứng bản năng lúc đó đương nhiên sẽ liều mạng giãy dụa, hai tay cào lên cổ giằng giữ hung khí, chân dùng sức đạp.


Nếu thế, trong móng tay Long Hiểu sẽ lưu lại một ít mảnh vụn từ hung khí và mẫu da của mình. Nhưng trong báo cáo khám nghiệm lại nói móng tay cậu ấy chỉ có một loại sợi lông dê, không phát hiện vụn da của nạn nhân. Trên cổ thi thể cũng không có vết thương do bị cào.


"Vậy lúc ấy Long Hiểu không cào lấy cổ mình?". Tư Mã Tư Nam bắt đầu lờ mờ hiểu ý của Lạc Nghị Sâm: "Rất vô lý".


"Không hợp lý còn một chuyện nữa". Lạc Nghị Sâm vội vàng quay người Tư Mã lại, chỉ chỉ con số trên tường: "Anh xem vị trí con số này, cách mặt đất khoảng 20cm, cách thi thể vừa đúng một cánh tay"


Tư Mã Tư Nam khó tin nhìn Lạc Nghị Sâm: "Nếu dựa theo giả thiết của cậu, trong khi bị siết cổ, Long Hiểu không có sức phản kháng nhưng lại khắc được con số trên tường?
Này không phải quá vô lý sao?


Khi vào thời khắc sinh tử, bản năng tự vệ của con người sẽ trỗi dậy. Cho nên, theo logic, hành vi của Long Hiểu là không thể lý giải được. Vì vậy, Lạc Nghị Sâm mới có một phỏng đoán lớn mật.
"Hung thủ có hai người". Cậu có chút phẫn nộ nói: "Đây là lời giải hợp lý nhất".


Nhìn Lạc Nghị Sâm như thể khẳng định, Tư Mã Tư Nam ngược lại có chút buồn bực: "Nếu cậu đã chắc chắn như vậy thì còn tìm tôi làm gì?".


"Tái hiện vụ án". Lạc Nghị Sâm xoa mặt, hít sâu, thở một hơi dài: "Đầu tôi còn có chút loạn, sợ rằng phán đoán không được như lúc thường. Để tránh nhỡ may đi theo phương hướng sai lầm nên mới kêu anh đến".


"Cậu tính thử như thế nào?". Vừa nói, Tư Mã Tư Nam vừa cởi áo khoác, chuẩn bị thỏa đáng.
Lạc Nghị Sâm đẩy anh dựa vào tường, ngồi dưới vị trí cửa sổ. Tư Mã Tư Nam tách hai chân ra, không gian vừa vặn với vị trí đầu thi thể.


Lạc Nghị Sâm bắt chước bộ dáng nạn nhân, bị tóm chặt tay ấn quỳ dúi đầu xuống.
Tư thế này...
Sắc mặt Tư Mã Tư Nam đỏ ửng, có chút xấu hổ. Lạc Nghị Sâm không chú ý tới chút khác thường đó, trong đầu chỉ tâm tâm niệm niệm tái hiện vụ án.


Kế tiếp, cậu nhích lên, chui đầu vào lòng Tư Mã Tư Nam. Trong lúc đối phương triệt để sửng sốt, ồm ồm nói: "Tóm lấy đầu tôi".
Tư Mã Tư Nam đành phải làm theo, vươn hai tay ra ôm lấy đầu cậu.
"Không đúng, không đúng. Phải siết chặt, dùng sức"


Lần này Tư Mã Tư Nam hiểu rõ ý, tóm lấy cánh tay Lạc Nghị Sâm siết chặt, khiến cậu không thể động đậy được.


Lạc Nghị Sâm thử giãy dụa, Tư Mã Tư Nam thử ngăn cản. Trong lúc giằng co, tay trái của Lạc Nghị Sâm vừa vặn đụng trúng con số trên tường. Vị trí này rất quái lạ, ngay phía bên phải Tư Mã Tư Nam nhưng lại bị quần áo đối phương che mất. Cậu dùng sức hai phát, Tư Mã Tư Nam hoàn toàn không nhận biết được hành động bất thường của cậu.


Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện một người!
Đập vào mắt là cảnh Lạc Nghị Sâm ghé vào giữa hai chân Tư Mã Tư Nam dùng sức giãy dụa, mà Tư Mã Tư Nam gắt gao ghì chặt lấy đầu cậu, Thẩm Thiệu nhất thời nổi trận lôi đình! Toàn thân mang theo một cỗ hàn khí, thật nhanh bước đến.


Lạc Nghị Sâm đang chuyên chú vào thực nghiệm, không để ý động tĩnh phía sau. Tư Mã Tư Nam vừa thấy Thẩm Thiệu, còn chưa kịp mở miệng đã nhận ngay một quyền giữa mặt.
Bỗng nhiên bị túm áo nhấc lên, Lạc Nghị Sâm còn chưa kịp hồi thần đã bị Thẩm Thiệu ném sang một bên.


Cơ hồ cùng lúc khi Lạc Nghị Sâm bị kéo ra, chân của Thẩm Thiệu cũng đá tới mặt Tư Mã Tư Nam. May mắn thân thủ Tư Mã Tư Nam nhanh nhẹn, mau chóng tránh được một cước, bằng không cú đá này khẳng định sẽ khiến cả khuôn mặt bị hủy hoại.


Thẩm Thiệu phẫn nộ đỏ mắt, truy cùng đuổi tận. Tư Mã Tư Nam cũng không giải thích, né tránh mấy chiêu rồi lao vào đánh.
Lạc Nghị Sâm hoàn toàn ngây ngẩn. Cậu không nghĩ tới Thẩm Thiệu sẽ đến, càng không nghĩ tới Thẩm Thiệu sẽ hạ thủ đối phó Tư Mã Tư Nam.


Bỗng nhiên, cậu nhận ra vừa rồi cậu với Tư Mã Tư Nam đang ở trong cái tư thế...
"Mẹ nó, Thẩm Thiệu! Anh muốn đánh cũng phải hỏi cho rõ ràng đã chứ!". Lạc Nghị Sâm vội vàng xông lên kéo hai người ra. Cậu bắt được cổ tay Thẩm Thiệu trước, còn chưa kịp kéo đã bị Thẩm Thiệu dễ dàng bẻ quặt lại.


Thẩm Thiệu khống chế được Lạc Nghị Sâm, thuận thế xoay đến sau lưng, mượn lực chính cậu đẩy ra khỏi vòng hỗn chiến. Lạc Nghị Sâm lảo đảo vài bước, bị knockout.
Sau đó, Thẩm Thiệu quay lại tiếp tục giằng co với Tư Mã Tư Nam.


Lạc Nghị Sâm lần thứ hai sửng sốt. Vài giờ trước cậu còn đánh cho Thẩm Thiệu lăn lộn đầy đất, như thế nào giờ một chiêu đã bị "out" rồi?!
Có thể thấy, Thẩm Thiệu thật sự đặc biệt mà nói: Tôi không muốn, thì em tuyệt đối đánh không nổi.


Có đôi khi Lạc Nghị Sâm thực sự xúc động, nhưng cậu tự biết lượng sức mình. Luận về đấu một chọi một, Thẩm Thiểu cũng tốt, Tư Mã Tư Nam cũng tốt, đều ăn đứt cậu. Cho nên hai người này mà đánh nhau, cậu đi lên ngăn cản không khác nào tự tìm đường ch.ết. Lạc Nghị Sâm chỉ có thể đứng ngoài rống giận: "Bọn tôi là đang tiến hành thực nghiệm! Thẩm Thiệu, anh bị ngốc hả?!".


Lời còn chưa dứt, Thẩm Thiệu đã một cước đá vào bụng Tư Mã Tư Nam. Cùng lúc đó, Tư Mã Tư Nam dùng lực, bắt lấy mắt cá chân đối phương đẩy mạnh. Hai người lảo đảo lùi về phía sau vài bước.


Tư Mã Tư Nam hiển nhiên bị chọc cho điên tiết, căm tức nhìn Thẩm Thiệu: "Vì Nghị Sâm, tôi nhất định phải đánh cậu".
Thẩm Thiệu chưa bao giờ là ông chủ dễ đối phó, ánh mắt âm lãnh liếc Tư Mã Tư Nam: "Vì Nghị Sâm, tôi phải sớm đánh cậu mới phải".


Lạc Nghi Sâm nháy mắt có một loại bi thương "nằm không cũng trúng đạn".


Hai người đều không phải kẻ thích dài dòng, câu trước câu sau liền vọt lên, quyền đấm cước đá. Lạc Nghị Sâm gấp đến độ tinh thần bấn loạn. Kỳ thực cậu hoàn toàn có thể đi thẳng, mặc cho bọn họ đánh nhau người sống ta ch.ết. Nhưng đây là chỗ nào chứ? Là hiện trường vụ án đó hai vị đại ca ạ!! Nếu có một chút hư hại gì, Công Tôn Cẩm nhất định cắt tiết cậu.


Không thể chờ đợi, Lạc Nghị Sâm đành phải vì nghĩa quên thân, lao mình vào vòng hỗn chiến. Tư Mã Tư Nam không kịp thu đòn, nhưng giảm được bớt một phần lực đạo khi đánh vào vai Lạc Nghị Sâm. Thẩm Thiệu mau chóng thu chân, thấy cậu đang đánh qua đây, một tay ôm người vào lòng, một tay tóm lấy tay cậu, dùng đầu đập vào Tư Mã Tư Nam đang lao đến.


Mắt thấy chính mình sắp bị ép thành nhân bánh tới nơi, tay Lạc Nghị Sâm tóm lấy áo một người, rống giận: "Đánh đi!".
Hai người đều dừng lại. Thẩm Thiệu cách Lạc Nghị Sâm căm tức nhìn Tư Mã Tư Nam. Tư Mã Tư Nam lướt qua Lạc Nghi Sâm, trợn mắt nhìn Thẩm Thiệu.
Mẹ nó, tưởng tôi trong suốt hả?


Lạc Nghị Sâm nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đánh a, sao không đánh nữa? Đến, đánh vào mặt tôi đây này! Đánh ch.ết thì càng tốt!". Cậu rống rất chuyên chú, rống đến hụt cả hơi. "Khốn khiếp, đánh nhau vì tôi, mấy người thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy. Tôi sống hai mươi mấy tuổi đầu còn chưa từng được hai đại nam nhân đánh nhau bao giờ. Lợi hại lắm sao? Nói anh đó Thẩm Thiệu! Tôi đã sớm nói tôi với Tư Mã Tư Nam không có quan hệ chó má gì hết, bộ anh điếc hả?".


Thẩm Thiệu trừng mắt: "Nếu tôi chậm chân một chút, em đã sớm bị cậu ta...".
"Tái hiện vụ án!". Lạc Nghị Sâm buồn bực cắt lời Thẩm Thiệu: "Chúng tôi đang thử tái hiện vụ án đó!".


Thẩm Thiệu biết bản thân mình đuối lý, bất mãn quay mặt đi. Lạc Nghị Sâm quay đầu, nhìn chằm chằm Tư Mã Tư Nam: "Anh ta bị điên, anh cũng điên hả? Sao không giải thích một lời?".


Tư Mã Tư Nam nghiêng đầu, sớm đã mất đi bộ dáng lạnh nhạt trầm ổn thường ngày: "Cậu không thấy sao? Hai chúng tôi sớm muộn gì cũng có ngày này. Từ lúc nhìn thấy tôi ôm cậu lên xe, đây đã là kết quả ván đã đóng thuyền rồi".


Lạc Nghị Sâm choáng váng cào đầu, quyết định mặc kệ. Dù sao cũng tách được nhau ra rồi, mặc xác bọn họ.
"Không được náo loạn hiện trường vụ án!". Cậu vừa nói vừa chỉ một tay ra cửa: "Ra ngoài, muốn sao thì làm! Ok?".


Thẩm Thiệu cùng Tư Mã Tư Nam đảo mắt nhìn nhau, đại để chưa hiểu rõ ý. Lạc Nghị Sâm mất hết nhẫn nại: "Ra ngoài mà đánh!". Âm cuối còn chưa tiêu tan, cậu bỗng nhiên sực nhớ đến một chuyện. "Đều mẹ nó bị mấy người làm cho hồ đồ hết rồi. Thẩm Thiệu, anh rốt cuộc tới đây làm gì?".


Vốn dĩ muốn báo cho Lạc Nghị Sâm một tin tức tốt, kết quả lại nháo thành như vậy. Thẩm Thiệu dĩ nhiên tủi thân, sắc mặt không vui rút trong túi ra thứ gì đó, nói: "Gần đây trong nhà xảy ra vài chuyện, tôi muốn báo cho em biết".
"Nhà anh?"
"Nhà cha tôi"


Đúng là lắm chuyện nhiễu nhương. Lạc Nghị Sâm xoa xoa giữa trán, bộ dáng tựa hồ rất mệt mỏi. Hai người còn lại nhất thời im lặng, cũng không dám đi quấy rầy cậu.
Một lát sau, Lạc Nghị Sâm vung tay lên: "Đi, trước đi tóm Tiêu Lục Khôn đã. Trên đường tôi sẽ nói rõ".


Thẩm Thiệu không chút do dự đuổi theo, Tư Mã Tư Nam phân vân một chút rồi tiếp bước hai người, hỏi: "Cậu còn chưa nói kết quả thực nghiệm".


"Đây chính là kết quả thực nghiệm". Lạc Nghị Sâm nhanh chóng khôi phục biểu cảm nghiêm túc, bỏ qua tư tình: "Hung thủ là một trong số người quen của Long Hiểu. Một người là Tiêu Lục Khôn. Người còn lại nếu không phải Thẩm Hạo thì chính là Thẩm Kiêm".


Tư Mã Tư Nam khuyên nhủ: "Cậu vẫn nên báo với Công Tôn Cẩm một tiếng".
"Anh gọi đi". Lạc Nghị Sâm dứt lời, cố ý chậm lại ngang hàng với Thẩm Thiệu: "Đều ngồi xe anh, nói chuyện sẽ tiện hơn".


Trong lúc Tư Mã Tư Nam liên hệ, bọn họ đã ra đến cổng. Xe của Thẩm Thiệu đỗ sẵn ở đây, anh không để Lạc Nghị Sâm kịp phản ứng liền trực tiếp nhét người vào ghế phó lái. Khi vòng sang ghế lái, đụng trúng Tư Mã Tư Nam cũng đang định mở cửa xe.


Hai người trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường ai. Lạc Nghị Sâm cực kỳ thấy phiền, kêu oai oái: "Còn chưa xong sao? Nếu không muốn đi, tôi sẽ tự đi!".
Thẩm Thiệu nhanh mắt liếc, nói khẽ với Tư Mã Tư Nam: "Tiền tôi không thiếu, sẽ bồi thường chi phí thuốc men cho cậu".


Sắc mặt Tư Mã Tư Nam lạnh lùng, thấp giọng trả lời: "Vậy sao? Tôi còn tưởng mình nên thanh toán chi phí thuốc men cho cậu mới phải chứ".
Cuối cùng, hai người hừ một tiếng, lên xe.


Bọn họ vừa rời khỏi hiện trường chưa đầy mười lăm phút, Công Tôn Cẩm liền nhận được cuộc điện thoại. Là đồng nghiệp phụ trách bên Long Hiểu gọi tới, thực khách khí nói, người bên các cậu thật là đáng nể! Dám đánh nhau ở hiện trường vụ án, còn đánh ra một màn chuyện tình tay ba nữa. Công Tôn đội trưởng đừng hiểu nhầm, chúng tôi không có ý trách cứ cậu. Chỉ là muốn thương lượng một chút, lần tới nếu bọn họ lại đánh nhau, có thể đổi sang chỗ khác được không? Không thể chọc mù hai mắt dân chúng bình thường được!


Cúp máy xong, Công Tôn Cẩm dở khóc dở cười, anh không khỏi nhớ tới: Mấy ngưởi ở đây, cũng chỉ có Chử Tranh là an ổn nhất.
Cửa văn phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Lam Cảnh Dương thần sắc ngưng trọng tiến vào, nói: "Công Tôn, Chử Tranh gây chuyện rồi".
Công Tôn Cẩm: "..."






Truyện liên quan