Chương 15: Đi chơi (1)

#Em không cần một người đàn ông tốt...
Em chỉ cần một người sợ em buồn...
mà cố gắng sống tốt hơn...#
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vì là đi cắm trại nên mỗi đứa lớp ta sẽ phải mang đi đồ ăn của mình


Sáng mai đi từ 7h sáng nên chiều nay ta đã đích thân xuống bếp kiếm mấy món nhẹ đem đi: 40 cái bánh quy chocolate chips ; 2 vỉ sữa milo ; 10 cái bánh bao nhân đỗ ; 1 hộp mochi tự làm ; thịt nướng ; cá kho ; 10 gói mì tôm ; 3 gói kẹo bạc hà ; dâu tây ; mận ; táo.
Đúng thật, hình như hơi ít


Với cái tâm hồn ăn uống của ta, ngần đấy chứ nữa vẫn chưa đủ
Vấn đề quần áo thì đơn giản hơn, chỉ mang 1 bộ thể thao, 2 bộ đồ lửng, giày thể thao và không thể quên thứ đồ huyền thoại, đó là một đôi tông
Kết quả là ta phải mang 2 túi bự, 1 túi đồ ăn, 1 túi trang phục


______________________xx_____________________xx________________________
Sáng hôm sau...Thời điểm hiện tại...
Ta ăn sáng xong đã 6strong0, đang định đi dọn nốt đồ thì nghe tiếng gõ cửa
Xem ai đến kìa, bàn Minh đới!
Chưa kịp ra mở cửa thì bố ta đã "đon đả" ra xử lí xong rồi
Không hiểu sao bố mẹ ta quý hắn lắm


Lần nào hắn đến nhà cũng bác bác cháu cháu thân mật ghê cơ!
Lúc đấy ta ra rìa, toàn bị nói xấu.
Nói xấu sau lưng còn đỡ, đây công khai nói xấu luôn
“Cháu chào bác. Thu đâu rồi ạ?”
Bố ta đùa:“ Mới đến đã tìm con nhóc rồi à?”


Thằng bé cười cười, không nói gì
Bố mẹ ta đồng loạt liếc ta
Ta trừng mắt nhìn lại
Thứ nhất, ta không làm gì sai, quang minh chánh đại mà ngửa mặt lên sống
Thứ hai, ta chả phải dạng con ngoan, bố mẹ nói gì làm nấy, sai là phải cãi, cái không được thì mới im.




Hắn chạy ra chỗ ta, chẳng nói chẳng rằng thu xếp đồ hộ ta
Tranh thủ thay quần áo, mếch ắp tí đã nhở
Nói là làm, 2 phút sau ta chui ra khỏi phòng. Chính ta cũng khâm phục tốc độ thay đồ của mình.
Ta mặc áo phông trắng oversize, chân váy jeans ngắn với đôi giày búp bê ánh kim mới tậu


Đội thêm mũ rộng vành, bôi trát tí kem chống nắng, son dưỡng, chuốt mi là hoàn thành
Bảo ta đen thực ra không đúng lắm, chỉ là tông màu hơi sậm do hồi nhỏ chạy nắng nhiều, da mặt nhờ đắp mặt nạ 1 tuần 5 lần nên trắng ra nhiều.


Nhìn đồng hồ, 6h58" vội vội 2 tay xách 2 túi khệ nệ bước ra, thêm cả túi xách hồng đeo chéo người cho nó bánh bèo
Bé Minh có mỗi cái vali hai ngắn, thế là tay kìa thừa, xách cho ta một túi, nhẹ quá
Nam " đầu bếp " gọi í ới từ xa, loáng cái đã ở trước mặt, thanh niên chơi vali hai ngăn nốt


Chào hỏi bố mẹ ta một hồi, thấy ta ôm cái túi, tiến đến cầm hộ
Nụ cười ở khóe miệng bố ta càng sâu hơn. Xin hỏi: “Có gì đáng cười?”
Riêng ta thì tâm trạng rất chi là thoải mái, túi đồ chẳng phải xách, nhẹ tênh.
Xe đến rồi! Đỏ tươi chói mắt quá!


Vì chỗ ta là trạm dừng cuối cùng nên 3 đứa nghiễm nhiên ở hàng ghế cuối
Thảm họa rồi! Ta say xe.
May là uống thuốc, dán cao chống say được 30". Mong là không làm sao
Bất chợt rùng mình, đổ mồ hôi sống lưng
Hai bàn tay chạm nhẹ vào vai ta vỗ vỗ
Chả cần nói cũng biết hai ông tướng nhà mềnh


Hai đứa nó vào mà được đón chào nồng hậu linh đình. Ta thì ngược lại, được có 5, đứa thân thân giơ tay chào
Ôi, tủi thân quá, ôi bất công quá
Nói thì nói vậy chứ ta sợ đếch gì, ta là Vũ Minh Thu- không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mất tiền cơ mà!


Nhếch môi cười, ngẩng đầu bước tiếp
...
...
Đùa tí cho vui, chứ lớp ta tốt lắm, chỉ có vài thành viên không hòa đồng thôi. Với lại vừa xong là ta tưởng tượng cho nó oai tí ý mà.
Yên chí ngồi giữa, xe bắt đầu chuyển bánh. Được cái bác tài vui tính, xe rôm rả tiếng cười không ngớt


2km đầu chẳng làm sao, đến cây 3 thì khó chịu. Thêm một cây nữa muốn nôn
Khổ nỗi lúc nãy đả hẳn lon bò húc.
Giờ thì xanh mặt
Khều tay hai đứa kia, nói nhỏ: “Tao khó chịu”
Bé Nam lập tức lấy túi nilon, bé Minh vuốt lưng cho thuận khí


Cái túi nó đến đúng lúc, ta phun ra, đầy túi toàn bánh mì, bò húc
Dễ chịu hơn nhiều
Kinh cậy mà cậu còn cầm được rồi ném ra khỏi xe. Ta nhìn cậu đầy cảm kích
Hắn tự dưng quàng tay vào cổ ta, đẩy đầu ta vào vai hắn, nói trầm trầm: “ Ngủ đi cho khỏi mệt”


Ta dịch dịch đầu tìm chỗ thoải mái, ngủ lúc nào không biết
Lơ mơ hình như thấy cái áo khoác đắp lên mình.
Cái mùi bạc hà man mát từ hai bên làm ta thoải mái ngủ
Một lúc sau, ta thấy xe dừng lại, tiếng chuyển đồ lạch cạch làm ta mở mắt, chắc đến nơi.


Bước ra khỏi xe, hít lấy hít để không khí, luôn mồm thán "Ôi không khí"
Cậu chạy đến xoa đầu ta, bảo: “Có mội hai túi đồ mà còn quên”
Nhìn cậu khố sở xách 3 túi đồ to tổ chảng, ta phất phất tay, vô ý nói: “ Nặng quá. Bảo thằng Minh cầm hộ đi”


Hắn từ đâu chui ra, nhận túi đồ ăn, ghé sát ta nói nhỏ: “Mày hành hạ người mày thích thế à?”
Khổ cái say xe có để ý cái đếch gì đâu, lục túi xách lấy hộp sữa ra uống, 15" sau đỡ hẳn, lại tung tẩy đi lượn xung quanh


Cái nơi này thật là rộng, đi khoảng 20m nữa là đến suối cách khu dân cư tầm hơn một trăm mét
Đủ yên tĩnh, đủ náo nhiệt
Quá tuyệt vời.


Trước khi đi hỏi người dân bản địa, họ bảo suối ở đây sạch, rộng mà sâu vừa vừa, có thể tắm được; còn ở cạnh suối có cây xoài trĩu quả, là xoài ngọt, hái được thì ăn thoải mái vì là cây đã trồng từ lâu
Chẹp chẹp, có ai sướng bằng ta hem, thích ăn xoài có xoài >.


Chạy ra chỗ hắn, lớn tiếng nói:
“Minh, tao muốn ăn xoài”
Hắn lèm bèm: "Không phải nói to, vinh dự lắm à mà hét tướng lên thế”
Lảm nhảm vài câu vậy thôi chứ vẫn đi tìm cây vặt quả đấy.
Cái tính ông già, kĩ gần bằng bố ta
Nhưng mà yêu lắm nhé, nhìn cái mặt chỉ muốn véo thôi


5" sau hắn hái được chục quả, rửa sạch lau đi rồi để vào túi của ta
Sau đó phủi mông đi rửa tay
Đồ cuồng sạch sẽ






Truyện liên quan