Chương 89CẬU NHÓC LÀ CON TRAI CỦA AI?!

Ngay sau đó cậu liền nghe thấy giọng nói của một người đàn ông vang trên đỉnh đầu.
“Cậu Trì, cậu không sao chứ?”
Cậu Trì… là tên của ông thô lỗ này!
Người cậu nhóc run lên, vội cúi đầu xuống.
Chợt, cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc của Nghiêm Thừa Trì cất lên, “Tôi không sao.”


Anh cúi đầu nhìn bóng dáng nhỏ bé trước mặt, thấy cậu nhóc vẫn không nhúc nhích, bèn nhướng mày, “Cậu bé, va vào đâu rồi?”
“…”


Hãn Hãn cúi thấp đầu xuống. Ngay khi nhận ra người đứng trước mặt chính là “ông thô lỗ” ở cùng Tiểu Duyệt Duyệt, bàn tay bé nhỏ mũm mĩm lập tức che mặt lại.
Tiêu rồi! Hôm nay cậu không đeo khẩu trang!
Ông thô lỗ nhìn thấy cậu thì có nhận ra không nhỉ?


Nếu để Tiểu Duyệt Duyệt biết cậu bị ông thô lỗ tìm ra thì chắc chắn Tiểu Duyệt Duyệt sẽ tức giận. Tiểu Duyệt Duyệt đang ốm, không thể để Tiểu Duyệt Duyệt nổi giận được.
Cậu nhóc đứng sững người ngay tại chỗ, bồn chồn chớp đôi mắt to đen láy, vắt óc nghĩ cách.


Cậu vừa định co cẳng bỏ chạy thì Nghiêm Thừa Trì đã nhanh tay giữ bả vai cậu lại, trầm giọng nói.
“Bị đau rồi hả?”
Tay của anh vừa chạm vào cơ thể mềm mại trước mặt thì một cảm giác quen thuộc bỗng truyền từ đầu ngón tay đến tim anh.
“Nhóc là…”


“Nghiêm Thừa Trì, buông con trai tôi ra!” Một giọng nói tức giận vọng đến từ phía thang máy.
Ngay sau đó, thân hình tuấn tú của An Thần Húc sải bước đi tới, hất tay Nghiêm Thừa Trì ra, bế Hãn Hãn lên, ấp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc vào ngực mình.




“Con trai anh?” Nghiêm Thừa Trì thoáng ngẩn ra, mắt lóe lên sự ngạc nhiên, bất ngờ nhíu mày nhìn cậu nhóc đang ngoan ngoãn ngả đầu trên vai anh ta.
An Thần Húc có con trai sao?
Anh quay sang nhìn trợ lý đứng bên cạnh.


Trợ lý Kim toát mồ hôi lạnh đầm đìa, hoàn toàn không biết trả lời thế nào. Anh ta đã điều tr.a An Thần Húc mấy năm nay, nhưng lại không điều tr.a được An Thần Húc có con trai. Lại còn chạm mặt cậu Trì ở đây nữa chứ…
“Tôi không cần phải giải thích chuyện của mình với anh.”


An Thần Húc ôm cậu nhóc trong lòng, khuôn mặt anh tuấn thoáng cứng đờ. Anh ta bước ngang qua Nghiêm Thừa Trì, quay người định đi ngay lập tức.
“Chờ đã!”
Nghiêm Thừa Trì bỗng lên tiếng, cất giọng lạnh lẽo trầm thấp, giơ tay cản An Thần Húc lại.


Anh chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm cậu nhóc trong lòng An Thần Húc, ánh mắt thoáng lóe lên.
Vừa rồi anh cảm thấy cậu nhóc này rất giống Cục cưng bự. Có điều, anh nghĩ mẹ của con trai An Thần Húc không thể nào là người giúp việc trong biệt thự của anh được.


Anh cụp mắt, ý tứ lên tiếng, “Hạ Trường Duyệt có biết anh có con trai không?”
“Anh muốn nói gì?”
An Thần Húc đơ người, quay lại nhìn anh, đôi mắt dịu dàng lóe lên, “Đương nhiên là cô ấy biết, nhưng cô ấy không ngại. Cho nên anh đừng hòng dùng chuyện này để chia rẽ chúng tôi!”


Dứt lời, anh ta bế cậu nhóc, nhanh chân ra khỏi bệnh viện.
Trong đại sảnh bệnh viện, dáng người cao ráo của Nghiêm Thừa Trì khẽ khựng lại. Anh lẳng lặng đứng im một hồi lâu.
“Điều tr.a đi, tôi muốn biết mẹ của con trai An Thần Húc là ai!”


Nghiêm Thừa Trì khẽ nhướng mày, liếc nhìn trợ lý, “Nếu lại bỏ sót thông tin gì, thì cậu tự động đăng ký đến Nam Cực khởi nghiệp đi!”
“Vâng, tôi hiểu rồi!”
Trợ lý Kim giơ tay lau mồ hôi lạnh, vội vàng quay người chạy ra ngoài.


Lúc Nghiêm Thừa Trì quay lại phòng bệnh, Hạ Trường Duyệt vẫn còn ngủ say như một đứa trẻ kiệt sức, ngủ bao nhiêu cũng không đủ.
Nghiêm Thừa Trì ngồi bên cạnh, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm.


Anh lo cô sẽ tỉnh giữa chừng nên được nửa đường thì bỏ cả dự án hợp tác để quay lại. Thế mà cô lại tặng cho anh một món quà thật to.
Thậm chí An Thần Húc đã có con trai rồi mà cô cũng không ngại sao?
Hạ Trường Duyệt, rốt cuộc trong lòng em đang nghĩ gì vậy…?






Truyện liên quan