Chương 6: Đưa cô ấy về

Tiền Hạo với Yến duong vừa khiêu vũ xong đã nhận được nhiều lời khen , tiếng vỗ tay cùng từ từ mà rảo lên , hắn thực sự rất vui khi được cùng nó khiêu vũ thế này , hắn chăm chú nhìn mọi người rồi nhận ra thái độ của nó ngày càng mập mờ hơn ... Hình như rất là bực bội ! Chẳng lẽ được khen làm nó không vui ? Nó còn là con gái không ?...


""Đẹp đôi quá ! "" _ Một số tiếng nói phát lên , làm hắn nghe được thật ngại ngùng ...
""Họ nhảy rất hay nữa ... "" _ Lại lần nữa có người tán duong .


Hắn thôi không nghĩ nữa , nhìn về phía nó ... Hình như nó đang nhìn về chỗ của Anh Thiên , hắn liền mỉm cười , chắc nó muốn làm quen với bạn của hắn , hắn sẽ vui lòng mà dẫn nó đến ra mắt với Anh Thiên , lại gần kéo tay nó tới bàn anh ngồi cùng cậu và cô .


Còn nhỏ lúc nãy ở với hắn , do ghen tức vì thấy nó được khen quá trời nên bỏ về trước rồi ... Nhỏ tự nhủ phải trả thù nó cho bằng được , mà không biết ai đụng đến nó sẽ ...


Hắn nắm tay nó đến bàn VIP số 1 mà anh đang ngồi , chen giữa chỗ của Quốc Khải với Anh Thiên , làm nó mặt nhăn nhó khi phải ngồi cùng Anh Thiên ...
( Yến duong - Anh Thiên - Tiền Hạo - Quốc Khải - Tuyết Như )


Tiền Hạo rót rượu ra năm ly rượu , rồi mỉm cười nhìn qua nó , đưa nó ly rượu và nháy mắt đầy ""tình ái "" :
- Yến duong , em uống đi !
- Ừ _ Nó gật , nhận lấy ly rượu , rồi lại nhìn qua chỗ Anh Thiên ...




Anh Thiên cũng đang nhìn nó , hai người chạm vào ánh mắt nhau liền quay đi , nó thì chợt thấy mình có gì đó hơi ngượng ngùng ... Không biết do cái gì nữa , nhưng nó cố gắng trở về điệu bộ lạnh lùng ban đầu .


Quốc Khải nhìn thấy Yến duong , nhớ ra Yến duong là người bạn trong lớp mình , và đã xô ngã Tuyết Như , làm cậu hơi sợ , uống rượu mà phải nắm chặt lấy tay của Tuyết Như , vì lo cô sẽ bị nó hại lần nữa ...


Đối mặt với không khí im ắng ở bàn Vip này , Tiền Hạo không mấy vui , bởi lẽ hôm nay là sinh nhật hắn , sao mặt ai cũng như đưa đám hết vậy , làm nơi đây đóng băng cả rồi !
Hắn bỗng xen vào giữa chỗ ngồi của Anh Thiên với Yến duong , quay qua nó rồi ngỏ lời :


- Anh muốn em hát tặng sinh nhật anh ... Em có thể vì anh mà ...


- Không hứng thú ! _ Nó nhàn nhạt trả lời , nó tuy trời sinh có giọng hát hay nhưng không muốn thể hiện ra bên ngoài , vả lại nếu hát , thì mọi người sẽ thấy cảnh nó rơi lệ ... Chỉ cần hát , mọi cảm xúc của nó sẽ lộ ra , và bản chất yếu đuối sẽ xuất hiện ...


- Ừm _ Hắn ngậm ngùi , rồi đứng dậy , thở dài :
""Vậy anh đi WC một chút ! ""
Nói rồi , hắn chạy đi , không chút cảm xúc trên khuôn mặt , sinh nhật của hắn đang từ từ biến thành đám tang rồi .


Cả Quốc Khải và Tuyết Như nhìn nãy giờ , Tuyết Như mỉm cười rủ cậu ra đại sảnh khiêu vũ , trong trạng thái như muốn hớp hồn cậu , cậu liền đồng ý cùng đi ...


Anh Thiên quan sát nó nãy giờ , vô thức tự nhủ rằng nó không bám theo hắn , nó không phải là người như anh nghĩ , chắc hẳn nó giống em gái của anh rồi ... Anh chợt có tia gì đó gọi là vui mừng trong tâm can , nhưng khuôn mặt vẫn điềm tĩnh , thấy rượu trong ly đã hết , anh đưa đôi tay rót rượu vào cho nó :


- Cô uống đi .
Nó liếc sang anh , cười nhếch một cái , cầm ly rượu lên uống .
""Cảm ơn ! "" _ Đây là hai từ đầu tiên nó nói với một người con trai , nó chưa bao giờ nói cảm ơn ai cả , nhưng cũng tự thấy mình lạ kỳ , lại cầm rượu lên uống tiếp nữa .


Uống xong , nó lại rót thêm một ly nữa , một ly nữa , một ly nữa ...
Nó đã rót ra và uống bao nhiêu lần rồi không biết nữa , nó cảm nhận má mình hơi ửng đỏ , rõ ràng nó nhớ trước khi đi có uống thuốc giải rượu mà , không lẽ là do rượu quá mạnh , hay là ...


Nhưng thôi kệ , nó vẫn chưa say , nó nhìn sang anh , giả vờ dựa vào vai anh , nhắm mắt lại , anh chợt ngạc nhiên quay qua chỗ nó , nhìn dáng vẻ nó ngủ sao tự dưng anh thấy thật ấm áp , nhớ em gái mình hơn . Anh đưa tay vuốt mái tóc của nó , đột nhiên khựng lại , khuôn mặt lạnh băng liếc nhìn nó , lay lay vai :
- Cô say rồi sao ?


- Ưm ... Tôi ... _ Nó gượng mở mắt , giả vờ ôm đầu rồi lảo đảo sang hai bên , rồi cuối cùng lại dựa vào ngực anh ngủ ngon lành , anh chợt run lên ...


Lần đầu tiên có một người con gái lạ dựa vào anh , tại sao anh lại ... rung động thế này , anh không hề đẩy ra ... Nó cũng có chút xao xuyến , tim rõ ràng đang đập thình thịch , nhưng vội diễn tiếp , ngủ say thật say ...


Đúng lúc ấy , Tiền Hạo từ phòng WC chạy ra , thấy nó đang dựa vào anh như vậy , bàn tay tạo thành hình nắm đấm , đi nhanh tới bên anh , vội vàng tức giận , do hắn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra , hắn nghĩ rằng anh có ý đồ xấu xa với nó , muốn nó uống rượu rồi chuốc thuốc vào , hắn quát lớn :


- Mày đang làm gì với cô ấy vậy ?
- Cô ta say . _ Anh thản nhiên nói , rồi nhấp một ngụm rượu , đúng là cậu bạn này của anh đang lo xa quá rồi , nhưng cũng đâu thể vì thế mà nổi giận với anh ...


- À ... _ Lúc này hắn mới định thần lại , ra là trách nhầm anh rồi , hắn thật hồ đồ quá , chợt nhìn sang nó , rồi lại gần đỡ nó dậy , điệu bộ thật nhẹ nhàng không làm nó đau , lại quay ra chỗ anh , mỉm cười :
""Mày quản ở đây cho tao , tao đưa cô ấy về ""
- Không .


- Ý mày ... ? _ Hắn ngạc nhiên , anh nói vậy là đang có ý gì đây , lần đầu hắn nhờ mà anh nói từ "không " , hay là anh , rốt cục là anh đã thay đổi lần nữa rồi sao ? ...
Có gì xảy ra vậy ?


- Chẳng phải mày là chủ nhân Party , đi vắng thì còn thể thống gì ? Tao sẽ đưa cô ấy về ! _ Anh cười lạnh , rồi nhìn vào hắn bằng đôi mắt đầy tin cậy nói , anh cũng không rõ tại sao mình lại làm thế , nhưng lời nói ra rồi , anh cũng đành chấp nhận mà uống tiếp rượu ...


Anh đang mưu tính chuyện gì đây ? Một người lạnh lùng như anh , mà lại chịu đưa nó về ? Hay là anh đã bị bỏ bùa mê gì rồi không ?
Hắn khó tin , đầu nghiêng qua , mắt nhíu lại :
""Mày lạ quá , Thiên ! ""


- Tao không sao . Để tao đưa cô ấy về giúp mày . _ Nói rồi , Anh Thiên đặt ly rượu xuống , anh chạy lại chỗ Yến duong , đỡ lấy eo cô , rồi nhìn sang hắn đang khó hiểu ...
""Mày ... hứng thú với cô ấy sao ? ""
- Không có ! _ Thiên lạnh lùng nói , giọng bây giờ rất đáng sợ . Tại sao lại phải hỏi nhiều như vậy ?


- Ừ . Vậy mày nhớ là ... tao đang theo đuổi Yến duong , mày không được phép dành cô ấy của tao ! _ Hắn nói , xong cũng quay lưng đi về phía đại sảnh .
Anh đứng đó nhìn hắn một lúc , bế Yến duong lên đi ra xe .
* * *


Trong xe ô tô của anh , anh cầm tay lái rồi nhìn qua nó bằng một điệu bộ mệt mỏi , quan sát nó một cách chăm chú , rồi tự cười thầm khinh bỉ chính mình , tại sao anh lại để mình xao động trước một cô gái chứ , anh đã hứa với em gái anh là không được như vậy mà :
""Cô ta không đáng giá , quên đi ""


Chợt , anh giật mình thoát khỏi suy nghĩ mơ hồ , nghe nó nói lẩm bẩm gì đó , anh ghé lại gần cô , nghe cô nói :
""Ba ... mẹ ... Sao ... lại ... bỏ con ... ? ""


Nghe câu này , anh nhìn cô , cô ta ... , hình như anh đang thương cảm cho cô , chẳng lẽ cô ta không có ba mẹ sao ? Cô ta thật tội nghiệp , anh cũng phải thấy xót xa và tự hiểu mình chỉ mất em gái thì không là gì với nỗi đau mà nó nhận .
Nhưng thôi , tại sao mình phải để ý đến cô ta chứ ? ...


Anh rồ xe lên , nhìn qua nó đang ngủ say , chợt nhớ ra gì đó :
- Nhà cô ở đâu ... ?
Nó vẫn im ngủm , ngủ say và không nói gì ... Chắc nó không nghe được câu anh nói đâu .
Anh thấy nó vậy thì không hỏi gì thêm nữa , chạy thẳng về con đường của biệt thự anh ở ....


Ngồi bên anh , sao nó thấy ấm áp như thế ? Chỉ là diễn thôi mà ... Nó mở mắt ra , nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng của anh , rồi bật cười trong lòng , nó không được yếu đuối như vậy ...






Truyện liên quan