- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9: Hôm nay ta cuối cùng đã xác thực lời đồn không phải là giả.
- Chương 10: Trước đây không biết Nhậm tướng quân thâm sâu đại nghĩa như vậy.
- Chương 11: Ta đang chờ một người khác cho triều đình một câu trả lời.
- Chương 12: Chuông Thanh Long.
- Chương 13: Thăng đường xét xử.
- Chương 14: Tặng Lễ Vật
- Chương 15: Nhậm An Lạc bái kiến Bệ hạ.
- Chương 16: Nhậm An Lạc, ngươi có bằng lòng hay không?"
- Chương 17: An Ninh.
- Chương 18: Nhậm An Lạc, ngươi... rất giống một người bạn cũ mà ta từng biết.
- Chương 19: Đế Tử Nguyên.
- Chương 20: Nạn lụt ở Giang Nam.
- Chương 21: Thái Tử đến Giang Nam.
- Chương 22: Thái Tử... ngài động tâm.
- Chương 23: Tất cả kỳ vọng của ngươi, ta đều thay ngươi làm được.
- Chương 24: An Lạc, ở Tấn Nam cũng giống như vậy sao?
- Chương 25: Chúng ta có thể tạo ra thời đại của riêng mình.
- Chương 26: Sắp đặt ván cờ.
- Chương 27: Tựa như năm đó, nàng nắm tay của thiếu niên...
- Chương 28: Trên đỉnh Thương Sơn.
- Chương 29: Nhất phẩm Tĩnh Ninh tướng quân.
- Chương 30: Tử Nguyên, thực xin lỗi, ta thiếu chút nữa đã động tâm...
- Chương 31: Đông cung không có Thái tử phi, thật quá hoang đường..
- Chương 32: Nghênh đón tiểu thư Đế gia!
- Chương 33: Đế Thừa Ân.
- Chương 34: Thọ yến ở Đông cung.
- Chương 35: Hàn Diệp, ngươi... có thất vọng hay không?
- Chương 36: Người đưa tới phong mật chỉ này, cuối cùng là ai?
- Chương 37: Trong lòng Điện hạ ngưỡng mộ Nhậm tướng quân.
- Chương 38: Lạc Minh Tây.
- Chương 39: Hàn Diệp, ngươi nhất định không biết..
- Chương 40: Người nhớ kỹ, cả đời này, vĩnh viễn cũng không thể nói ra.
- Chương 41: Thừa Ân, hôm nay ta đến, là hy vọng ngươi có thể từ bỏ hôn sự này.
- Chương 42: Xin Tướng gia giúp ta làm một chuyện.
- Chương 43: Xoay chuyển tình thế.
- Chương 44: Y lừa được mọi người, nhưng không lừa được chính mình.
- Chương 45: Mười năm chờ đợi này, đến tột cùng có đáng hay không?
- Chương 46: An Ninh, ta chỉ hỏi ngươi một lần duy nhất.
- Chương 47: Huynh có chắc Hàn Diệp là hôn phu tương lai của Đế Thừa Ân không?
- Chương 48: Đế Tử Nguyên đến yến tiệc của Đế Thừa Ân.
- Chương 49: Trên đời này, hắn là người duy nhất biết nàng chỉ là một kẻ ăn mày.
- Chương 50: An Lạc, ngươi đang gạt ta.
- Chương 51: Chỉ mong chân tướng thật sự giống như lời ngươi nói.
- Chương 52: Công tử, ngài có từng giấu tiểu thư chuyện gì không?
- Chương 53: Thanh kiếm trong tay tiểu thư, chưa bao giờ chỉ có một mình Lạc gia.
- Chương 54: Vụ án Trung Nghĩa Hầu phủ.
- Chương 55
- Chương 56: Điện hạ chẳng lẽ cũng có ý định giống như hạ quan?
- Chương 57: Lúc trước làm sao nàng có thể nghĩ rằng người này là Tử Nguyên?
- Chương 58: Vận số của Trung Nghĩa Hầu phủ đã tận.
- Chương 59: Vết sẹo năm đó.
- Chương 60: Những lời này, sao người không đi hỏi Đế Tử Nguyên?
- Chương 61: Nếu ta đã dám hồi kinh, thì tất nhiên không cần ai đến bảo vệ cả.
- Chương 62: Đêm pháo hoa
- Chương 63: Nhậm An Lạc, những lời này, nàng nhất định phải nhớ kỹ.
- Chương 64: Núi Hoá Duyên.
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
/3
Thái Tử Hàn Diệp của Đại Tĩnh, cả đời này đã từng hỏi qua hai câu:
—— "Nhậm An Lạc, nàng có bằng lòng cùng ta kề vai sát cánh tạo nên một thời đại thịnh vượng của Đại Tĩnh không?"
Nàng đáp: "Không muốn, giang sơn của điện hạ, điện hạ tự mình giữ lấy." "
—— "Đế Tử Nguyên, nàng có thể từ bỏ thù hận, cùng ta nắm tay đến hết kiếp này không?"
Nàng đáp: "Không thể, Đế gia cả nhà bị tru di, ta với điện hạ thù sâu như biển."
Nhậm An Lạc không bao giờ quên được, mười năm trước, một tờ chiếu thư của Hoàng gia đã khiến Đế gia sụp đổ, y đích thân đưa nàng đến nơi người thân đã mất, đi xa về hướng Tấn Nam. Mười năm sau, nàng trở thành hàng tướng ở Nam Cương, y để nàng ngồi bày mưu bảy trận, bảo hộ sáu đạo quân, để nàng giúp đỡ binh thương hàng ngày, ngự kiếm lưu linh. Y cùng nàng đều bị chuyện cũ đỏ thẫm đuổi theo quá lâu, muốn chu toàn bí mật cùng quyền mưu, không để ý tới cảnh xuân tươi đẹp. Hoá ra điều y ngưỡng mộ, chỉ là cùng một nữ nhân; hoá ra tình yêu có màu xanh lam, không cần lời nói cũng không cần chứng minh.
Đế Tử Nguyên, ký ức mười năm rung chuyển của nàng cùng Hàn Diệp, đang bị đúc thành tam quốc lạnh thấu xương đầy khói lửa. Mà nàng tắm máu sa trường, dùng lớp lớp bụi đường trường xa ngâm khúc Đế hoàng ca, là đem một kiếm long lanh liễm diễm, hay đem một kiếm là thành chết non.
************
—— "Nhậm An Lạc, nàng có bằng lòng cùng ta kề vai sát cánh tạo nên một thời đại thịnh vượng của Đại Tĩnh không?"
Nàng đáp: "Không muốn, giang sơn của điện hạ, điện hạ tự mình giữ lấy." "
—— "Đế Tử Nguyên, nàng có thể từ bỏ thù hận, cùng ta nắm tay đến hết kiếp này không?"
Nàng đáp: "Không thể, Đế gia cả nhà bị tru di, ta với điện hạ thù sâu như biển."
Nhậm An Lạc không bao giờ quên được, mười năm trước, một tờ chiếu thư của Hoàng gia đã khiến Đế gia sụp đổ, y đích thân đưa nàng đến nơi người thân đã mất, đi xa về hướng Tấn Nam. Mười năm sau, nàng trở thành hàng tướng ở Nam Cương, y để nàng ngồi bày mưu bảy trận, bảo hộ sáu đạo quân, để nàng giúp đỡ binh thương hàng ngày, ngự kiếm lưu linh. Y cùng nàng đều bị chuyện cũ đỏ thẫm đuổi theo quá lâu, muốn chu toàn bí mật cùng quyền mưu, không để ý tới cảnh xuân tươi đẹp. Hoá ra điều y ngưỡng mộ, chỉ là cùng một nữ nhân; hoá ra tình yêu có màu xanh lam, không cần lời nói cũng không cần chứng minh.
Đế Tử Nguyên, ký ức mười năm rung chuyển của nàng cùng Hàn Diệp, đang bị đúc thành tam quốc lạnh thấu xương đầy khói lửa. Mà nàng tắm máu sa trường, dùng lớp lớp bụi đường trường xa ngâm khúc Đế hoàng ca, là đem một kiếm long lanh liễm diễm, hay đem một kiếm là thành chết non.
************