Chương 80: 80: Người Như Vậy Nên Vì Cái Gì Mà Yêu

Nguyễn Minh Trì đứng dậy, phớt lờ màn lụa đỏ thẫm buông xuống trong đầu, trong căn phòng tĩnh lặng trống rỗng chỉ có một viên ngọc trai nhàn nhã chiếu sáng chăn đệm trên mặt đất cùng với chữ viết tối nghĩa khó hiểu trên vách tường màu xám đen.


Những âm thanh dính dính quanh quẩn trong đầu, Nguyễn Minh Trì bước ra khỏi căn phòng cách âm, trước mặt là một hành lang thật dài, tuy rằng mỗi một mét đều có treo những chuỗi ngọc trai trên đỉnh đầu nhưng nhìn qua, cảnh sắc giống nhau như đúc, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.


Chỉ cần mở cửa.
Đi ra ngoài.
Một việc đơn giản như vậy, Nguyễn Minh Trì lại phát hiện mình không làm được.


Cách trăm ngày, bình tâm tĩnh khí, không ngừng rèn luyện nội tâm của mình, vốn tưởng rằng trải qua lần thứ hai nhất định có thể vượt qua, nhưng ai biết thời gian trôi qua như vậy mà bên kia tạm xa nhau đã lại hân hoan triền miên, tác động đối với y cũng thua gì lần đầu tiên.


Trong đầu toàn bộ đều là khuôn mặt của Quý Hạo, hắn dùng sức đẩy, ẩn nhẫn và tiếng thở sảng khoái.
Âm thanh đó lọt vào tai giống như một luồng điện rút đi khúc xương cuối cùng trong cơ thể Nguyễn Minh Trì, y vịn cửa chậm rãi cúi người xuống, tay lần mò xuống dưới…


Sau nhiều lần giãy dụa, Nguyễn Minh Trì cắn răng, lần đầu tiên lửa giận trong lòng không thể nào kiếm chế mà bùng phát, y đá văng cánh cửa căn phòng.
Đệ tử trực chờ ngoài cửa kinh ngạc ngẩng đầu, thấy sắc mặt sư phụ có hơi xấu hổ, nhất là khóe mắt ửng hồng, ấy vậy mà càng ngày càng rõ ràng.




Vị tiểu đệ tử này thầm run lên chỉ cảm thấy sợ hãi, mơ hồ cảm giác được đây là dấu hiệu nhập ma.
Đáng tiếc tiểu đệ tử kính sợ sư phụ, không dám nhiều lời, chỉ khẽ gọi một tiếng: “Sư phụ, chưởng môn đã tới đây hai lần, phải chăng…”
“Để hắn chờ!”


Lời còn chưa dứt đã bị Nguyễn Minh Trì cắt ngang, bay ra ngoài phòng, rời khỏi núi trưởng lão, đảo mắt biến đã mất trên bầu trời.
Tiểu đệ tử đuổi tới cạnh cửa nhìn lại, phương hướng sư phụ rời xa núi Bất Tư Lượng là điện Vấn Tâm sao?


Điện Vấn Tâm của Bất Tư Lượng là nơi khảo vấn nội tâm của đệ tử trong môn phái trước khi tiến giai, cả đời mỗi người chỉ có thể đi vào ba lần, theo thứ tự là kỳ Kim Đan, kỳ Nguyên Anh và kỳ Hóa Thần.


Các đệ tử mới nhập môn kỳ Luyện Khí và kỳ Trúc Cơ kỳ trong môn phái không có tư cách đi vào.
Điện Vấn Tâm là một trong những bảo vật trấn phái của Bất Tư Lượng đương nhiên có những điều kỳ diệu.


Chỉ là sư phụ đã đại thừa, đạo tâm viên mãn, lại muốn hỏi tiếng lòng làm gì?
Tiểu đệ tử sùng bái kính mến sư phụ, chọn quên đi vệt đỏ nơi khóe mắt, chỉ nghĩ sư phụ thiên hạ vô địch, chuyện gì cũng tự nhiên có cách giải quyết.


Bên này Nguyễn Minh Trì một đường đi tới trước núi lớn, đệ tử canh giữ còn chưa kịp phản ứng y đã xông thẳng vào cửa điện.
Hai tay chắp sau lưng, nhanh chóng bay vào, cửa điện mở rồi đóng, bóng người biến mất ngay.
Đệ tử gác cổng không dám nói cũng không dám hỏi.


Vào trong điện, hai bên xếp đầy pho tượng sư thúc sư bá của “Bất Tư Lượng” bao năm qua, bao gồm cả sư phụ của Nguyễn Minh Trì.
Đôi mắt sư phụ đầy vẻ hiền lành, chắp tay sau lưng cười nhưng hôm nay khi nhìn thấy bức tượng sư phụ, Nguyễn Minh Trì cảm thấy sư phụ đang nhìn mình, trong mắt hiện lên lửa giận.


Nguyễn Minh Trì mím chặt khóe miệng tránh ánh mắt, một bước tiến vào trong điện, vật đổi sao dời, đi tới một chỗ hư vô.
Nơi này, chính là chỗ “hỏi lòng” của điện Vấn Tâm.


Nguyễn Minh Trì khoanh chân ngồi trong hư không, đỉnh đầu dần dần lóe lên ánh sao, y bị những ánh sao này chiếu vào, tất cả quá khứ đều hiện ra trước mắt y.


Y thấy mình thời ấu bái sư học nghệ, thấy mình tu hành ngàn năm như một ngày, thấy mình và sư huynh đệ vui vẻ bàn về kinh đạo, thấy mình có ý nguyện vĩ đại, trảm tình nhập đạo, nghiền nát hư không.


Tất cả mọi thứ trong quá khứ đều được phóng đại trước mắt, tâm Nguyễn Minh Trì dần dần tĩnh lặng như nước, đạo tâm kiên định.
“Hỏi lòng”, hỏi trái tim, đến đâu, về đâu.


Tất cả quá khứ hiện ra trước mắt, dường như y đã đi lại quãng đường đời đó nhưng thực ra chỉ là vài ngày.
Quả nhiên chỉ thoáng chớp mắt đã ngàn năm.
Ba ngày sau.


Trong điện Vấn Tâm, ánh sao tỏa sáng rực rỡ, Nguyễn Minh Trì được ánh sao chiếu rọi, nội tâm trong suốt, quanh thân có tiên khí lượn lờ, mơ hồ làm cho người ta cảm thấy có một loại dấu hiệu sắp phi thăng.


Nhưng không lâu sau, đột nhiên tiên khí trở nên vặn vẹo, bao quanh y giống như một đôi cánh tay ôm lấy, từ đầu đến chân kéo y xuống.
Hơi thở của Nguyễn Minh Trì lập tức trở nên nặng nề.
Trong lòng thầm mắng không ổn, nhưng y còn chưa kịp phản ứng đã bị đào ra bí mật sâu nhất trong nội tâm.


Trăm năm trước.
Tiên ma có qua có lại.
Cửa biên giới thường mở.
Ma tôn cưới ma hậu, tam giới đều chúc mừng, Nguyễn Minh Trì lấy thân phận viện trưởng của môn phái “Bất Tư Lượng” đứng đầu tiên giới đến ma giới ăn mừng.


Ngày đó nơi nào cũng thấy trang trí đỏ rực, rồng bay phượng múa, khách khứa từ tam giới hội tụ trong điện ma vương, ngay cả những ma tộc thường ngày mặt mày hầm hầm giờ cũng nở nụ cười trên môi.


Nguyễn Minh Trì đội mũ dạ có màn lụa mỏng rủ xuống được nghênh đón vào trong điện, dâng lên quà mừng tân hôn, lời còn chưa ra khỏi miệng, y ngẩng đầu lên nhìn thằng vào mắt nam nhân áo đỏ đó.
Qua một lớp lụa mỏng.


Nam nhân mặc hỉ phục khuôn mặt tuấn tú, khí chất uy nghiêm, ngồi cao trên điện làm cho Nguyễn Minh Trì nhớ tới cảm giác khi còn nhỏ nhìn lên núi lớn, nam nhân trước mắt mạnh mẽ không ai có thể đánh bại.


Song một nam nhân như vậy hôm nay khóe mắt lại chan chứa tình cảm, khóe miệng mỉm cười, nắm chặt tay người bên cạnh, sâu trong đôi mắt đen tràn đầy quyến luyến.
Trong khoảnh khắc đó, Nguyễn Minh Trì nghĩ, người như vậy nên vì cái gì mà yêu, ai xứng đáng được tình yêu của hắn.


Ma hậu có được tình cảm của ma tôn cao quý, được chiêu cáo với tam giới, tổ chức tiệc lớn, đúng là nữ tử may mắn nhất thiên hạ.


Nhưng đến khi dời tầm mắt, Nguyễn Minh Trì nhìn thấy mình được ma tôn Quý Hạo nắm tay, mặc hỉ bào màu đỏ, đẹp đến không gì sánh được… Không! Không phải mình! Là một sợi nguyên thần mà nhiều năm trước y đã phân ra, mang theo ngây thơ đơn thuần và tình cảm bấy lâu nay đầu thai lớn lên thành Nguyễn Tiên Nhi!


Thế nào lại là cậu!
Sau ngày đó trong lòng Nguyễn Minh Trì bồi hồi bối rối không thôi, trăm mối băn khoăn không hiểu được, mỗi khi nhớ đến chuyện này nam nhân áo đỏ đó liền cười nói tự nhiên đi tới trước mặt y, nắm lấy tay y, ánh mắt quyến luyến…


Lần thứ hai gặp gỡ với Quý Hạo là ở ranh giới giữa ma giới và nhân giới, trong thành thị biên giới.
Ngày đó Nguyễn Minh Trì nghe nói nơi này có một cuộc đấu giá của tam giới được tổ chức mười năm một lần, bèn đến để đấu thầu một gốc thảo dược mà y cần.


Có rất nhiều người trong buổi đấu giá, Nguyễn Minh Trì dịch dung ăn mặc thoải mái, ngồi yên tĩnh trong đám người, giữa tiếng đấu giá liên tiếp ánh mắt y thường xuyên lướt đến căn phòng số một.


Kể từ khi bắt đầu buổi đấu giá, phòng số một liên tục thắng thầu, ngay cả viện trưởng “Bất Tư Lượng” như y cũng thầm sợ hãi thán phục người này ra tay thật hào phóng.


Chỉ sợ đối phương coi trọng vật y nhắm tới, nếu cuối cùng y thắng thầu nhưng trả giá cao hơn nhiều so với giá trị thực sự của vật thì không khỏi quá khó coi.


Nhưng mà sợ cái gì tới cái đó, “Huyền Hồ Châu Phấn” được hái từ hồ máu ma giới vừa xuất hiện liền được đông đảo tu sĩ cạnh tranh.
Giá khởi điểm chỉ là 500 linh thạch cao cấp, nhưng trong nháy mắt đã tăng vọt lên 3.
000 linh thạch cao cấp, tiếng la hét đấu giá cũng dần lắng xuống.


Nguyễn Minh Trì tính toán giá cả, thấy cũng không đắt lắm, vì muốn có được ngay nên Nguyễn Minh Trì lên tiếng: “Năm ngàn.

Sau khi thêm hai nghìn linh thạch cao cấp, giá cả đã vượt quá giá trị của vật phẩm, trong phòng đấu giá lập tức không còn âm thanh.


Ma tộc đang đấu giá trên đài hét lên: “Năm ngàn! Năm ngàn lần thứ nhất còn ai nữa hay không! Lần thứ hai!”
“Sáu ngàn!” Cuối cùng phòng số một cũng lên tiếng.
Nguyễn Minh Trì lập tức cau mày, nói: “Sáu nghìn một trăm linh thạch cao cấp.

“Bảy ngàn!” Phòng số một không chút do dự tăng giá.


“Bảy ngàn một.

“Tám ngàn!”
“Tám ngàn một.

“Mười ngàn!” Phòng số một thực sự ra tay hào phóng, nâng thẳng giá lên 10.
000.


Nguyễn Minh Trì nhíu chặt mày, lớn tiếng nói: “Đạo hữu trên lầu, vật này có công dụng rất lớn với ta, một ngàn đã vượt qua giá trị của nó, đạo hữu nhường cho ta được không, họ Nguyễn sẽ lấy thứ khác tạ ơn.

“Được.


” Người trên lầu lại lên tiếng nhưng âm thanh trầm thấp, một chữ vô cùng đơn giản lộ ra chút lười biếng.
Cuối cùng Nguyễn Minh Trì đã bỏ ra 10.
001 linh thạch cao cấp để có được “Huyền Hồ Châu Phấn”.
Y thầm thở dài, đứng dậy rời khỏi phòng đấu giá, đi tới phòng số một.


Hai hộ vệ ngoài cửa tu vi rất không đơn giản, Nguyễn Minh Trì vừa nhìn liền biết hai người đã tới Hóa Cảnh, nếu ở tiên giới đã có thể khai tông lập phái, bây giờ lại chỉ làm lính gác cửa.
Y như có điều suy nghĩ, trong lòng biết thân phận người trong phòng tất nhiên rất không đơn giản.


Sau khi mở cửa bước vào, khung cảnh trong phòng hiện ra trước mắt, chỉ có một cụ ông đang đứng phục vụ trà nước bên cạnh, người còn lại đang ngồi trên chiếc giường mềm mại, trong tay cầm một quả nho căng mọng, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng bóc quả nho ra đút vào trong miệng.


Nguyễn Minh Trì cảm thấy quen quen, ánh mắt rơi vào mái tóc đen, quan sát một lúc rồi chậm rãi bước lên phía trước.
Đi vòng ra phía trước.


Khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện trước mắt y, đường nét mặt mày quen thuộc có vẻ ngông cồng lạnh lẽo cứng cỏi, hơi thở của kẻ mạnh áp tới một cách nghiền ép, Nguyễn Minh Trì thoáng chốc cảm thấy nghẹt thở.
Người nọ là ma tôn Quý Hạo.


Nhưng nghĩ như vậy, cũng là đương nhiên, cả một ma giới chỉ có ma tôn độc quyền, thủ đoạn vơ vét của cải đáng sợ biết bao, cho dù mua tất cả vật phẩm trong buổi đấu giá hôm nay, lông mày của hắn cũng sẽ không nhíu lại.


Tuy những năm gần đây tiên ma chung sống hòa bình nhưng đạo đức tư tưởng khác biệt dẫn đến xích mích không ngừng giữa hai giới, người xưa có câu: “Đạo khác biệt mưu cầu khác nhau”.
Nguyễn Minh Trì đối với ma tôn Quý Hạo, ngoài kinh ngạc cảnh giác ra thì còn có chút tò mò.


Vì sao ma tôn Quý Hạo lại cưới Nguyễn Tiên Nhi, vì sao lại cưới phân thân của mình, sau này nên trảm tình thế nào, chẳng lẽ phải thật sự giết Quý Hạo?
Song trong thiên hạ này, Nguyễn Minh Trì có thể chém bất cứ tình cảm nào, nhưng lại không làm gì được ma tôn Quý Hạo.
Rất mạnh.


Nam nhân trước mắt mạnh đến mức khiến y có chút vô lực.
Quý Hạo chuyển mắt nhìn Nguyễn Minh Trì, hiển nhiên cũng không có phát hiện ngụy trang trên mặt y, phất tay áo bảo y ngồi xuống, cụ ông liền dâng trà lên.


“Đạo hữu vì sao muốn ‘Huyền Hồ Châu Phấn’, thuốc này rất ít thành phần, chỉ có công dụng bồi bổ linh thức, nhưng nhìn ngươi không giống linh thức bị thương.
” Quý Hạo nhìn y, ung dung hỏi.
“Ta có một bằng hữu cũng bị thương như vậy nên ta cần phải có nó để luyện chế đan dược.


Cảm ơn đạo hữu đã có lòng nhường cho, đây là một món quà cảm ơn nho nhỏ.


” “Huyền Hồ Châu Phấn” là một thứ thuốc không thể thiếu được nên lúc đầu Nguyễn Minh Trì định tạ lễ bằng một vật có cùng công năng với nó, nhưng sau khi tặng lại âm thầm đổi thành một chiếc vòng tay san hô ở sâu trong rừng biển tiên giới.


Ông cụ cầm hộp nhỏ mở ra nhìn thoáng qua, vòng tay san hô bên trong đặt im ở đó, linh lực nồng đậm vô cùng, đeo quanh năm còn có hiệu quả tăng cao tu vi, bồi bổ thức hải.
Nếu người phàm có được thì cũng có thể khiến người ch.ết đi sống lại, đây chắc chắn là một vật vô giá.


Quý Hạo kinh ngạc: “Lễ tạ của đạo hữu quý giá như vậy, so với ‘Huyền Hồ Châu Phấn’ còn có giá trị hơn nhiều.
”.






Truyện liên quan