Chương 43-2: Sau đêm tân hôn 2

"Bao nhiêu tiền?"
"Tôi không tr.a thứ cũng không hỏi." Hạ Thiên nói, "Thẻ màu vàng sâm banh, nhìn sơ qua chắc đắt lắm."
Lục Hãn kiêu nghe xong liền hiểu được, “Đó là thẻ supee Vip, số tiền trong thẻ bắt đầu bằng một triệu."


Hạ Nhiên ngược lại không bất ngờ, “Tiền này tôi sẽ không dùng tới." “Thật manly nha." Lục Hãn Kiêu trêu cợt.
Hạ Nhiên liếc mắt nhìn một cái, "Ngu ngốc." Tiền này không cần biết là của của Đào Khê Hồng, hay Giản Nghiêm Thanh, tiền này cũng thuộc về nhà họ Giản.


Giản nghiêm Thanh hiện nay đang đứng ở vị trí quan trọng nhất, có gia sản hùng hậu. Lỡ như sau này có chuyện gì nghiêm trọng, thì giao dịch số tiền lớn như thế này vẫn là điểm yếu để người ta bắt bí.


những suy nghĩ này Hạ Nhiên không định nói cho người khác biết, cầm đôi đũa đâm đầm hộp cơm, giải thích, "Tiền tôi còn đủ dùng, không cần phải xài cái thẻ này." Lục Hãn Kiêu lập tức xòe ra hai bàn tay, "Con mẹ nó! Người anh em, cậu nói lời này rất đàn ông, rất có dáng người chồng. Không phải cậu muốn tớ yêu cậu đó chứ? Tớ nói trước, tới không phải gay đâu nhá!" Hạ Nhiên lạnh lùng nói, "Lục ngu si." Bữa tiệc cơm hộp với giá hai mươi ngàn vừa qua đi, lục Hãn kiêu lái chiếc xe Land Rove phóng đãng của anh để đưa Hạ Nhiên trở về bệnh viện.


lúc xuống xe, anh nói, "Đúng rồi, cậu hỏi tiểu Tích chừng nào rảnh, tớ mời hai người ăn một bữa cơm." Hạ Nhiên làm vẻ mặt đã biết, “Chuyện tài liệu kia làm phiền cậu." "Không phiền. Tớ chỉ van xin cậu đừng cho tôi ăn hộp cơm với giá mười đồng nữa là được." Vẻ mặt của lục Hãn Kiêu đầy thống khổ, "Lần sau đổi thành một hộp 15 động, được không bạn hiền?" Hạ Thiên cười, "Tôi còn phải nuôi gia đình sống qua ngày, mong ngài thông cảm." Hai người tán gẫu một hồi, Lục Hãn kiêu lên xe rời đi.


Nhìn biển số xe khuất mất qua khúc quanh, cảm xúc của Hạ Nhiên mới thay đổi.




Lục Hãn Kiêu là một người tinh ý đến quỷ quyệt, bất cứ câu nào cũng điều đâm trúng yếu điểm của anh. Sự nghiệp từng có của anh, người đàn bà từng là của anh, giống như tầng tháp cao nhất đổ sập xuống, mỗi người lại còn góp thêm một viên gạch, đem anh chôn vùi, cực kì thống khổ.


Ai nói thời gian là liều thuốc tốt nhất, thú thực sự có thể chữa lành vết thương vẫn chỉ có bản thân mình.
Trái tim nhạy bén đầy tình cảm của anh đã từng bị đâm nát.
giản Tích chữa lành tương lai của anh, đương nhiên anh cũng đã đem quá khức chôn vùi vĩnh viễn.


Thôi, làm người vẫn nên tiếp tục nhìn về phía trước.
Hạ Nhiên thở dài, ngẩng đầu lên nhìn trời, tầm mắt có thể thấy được những tán lá của cành cây phượng, mặc dù dày đặc, nhưng cũng không thể ngăn được ánh mặt trời xuyên qua.


Những ánh nắng lấm tấm chiếu lên thân người Hạ Nhiên, làm đôi mắt anh sáng lấp lánh.
Nửa tiếng sau giản Tích mới tan sở, Hạ Nhiên chờ ở ngoài hành lang.
giản Tích đang kê đơn thuốc cho người nhà bệnh nhân, ngước mắt liền nhìn thấy Hạ Nhiên đang đứng ngoài cửa.
Mi mắt và khóe miệng, chợt cong lên.


Hạ Nhiên vẻ mặt ấm áp, ngón tay đặt lên môi, “Sụyt." Bảo cô tập trung làm việc.
Đợi thêm một lúc, giản Tích dọn đồ xong lập tức chạy đến bên Hạ Nhiên ôm anh từ phía sau, hưng phấn la to, "Hù!" Hạ Nhiên che ngực, cực kỳ khoa trương, "me kiếp! Đừng sàm sỡ tôi. Vợ tôi xinh đẹp hơn cô nhiều.”


Giản Tích, "À, thật ngại quá, nhận lầm người.” Cô làm mặt lạnh lùng, giả bộ đi tiếp.


Hạ Nhiên kéo cổ tay cô, “Ôm xong liền muốn chạy? Không có chuyện đó đâu, lại đây." giản Tích nhịn cười, “Chuyện gì?" Hạ Nhiên nói, "Anh muốn ôm trả lại." Nói xong, liền ngồi xổm xuống ôm cô lên khỏi mặt đất, xoay hai ba vòng.


giản Tích cười khanh khách, ôm chặt cổ anh không dám buông tay, "Anh đúng là vô lại mà.” "Anh vốn chính là một tên vô lại." mặt Hạ Nhiên đúng dày, không ngừng hôn lên mặt cô:
“giấy đăng kí kết hôn cũng đã lãnh, em đừng hòng bội tình bạc nghĩa." giản Tích lắc đầu.


Hạ Thiên trừng mắt, giả bộ giận dữ, "Cái gì?
Còn dám không đồng ý à?" giản Tích bĩu môi, "Ý bảo là hôn môi vẫn chưa đủ."
Hạ Nhiên bị dỗ dành làm thể xác lẫn tinh thần đều cực là sung sướng, giữa tình nhân với nhau, chỉ cần một câu nói cũng có thể làm tâm hồn bay bổng.


Tình tứ một lúc lâu, điện thoại giản Tích reng.
Cô vừa nhìn thấy thì là của Đào Tinh Lai.


nghe máy, cô hỏi, "Chuyện gì thế?" "Không có chuyện gì thì không thể tìm chị được sao? Chị à, làm vợ của người ta rồi, lạnh nhạt quá anh rể sẽ không thích đâu." giản Tích cầm điện thoại trên tay, mở loa lên.


Hạ Nhiên nghe được, lại gần màn ảnh, tầm giọng nói, "Anh rất hài lòng.” Đào Tinh Lai chửi thề một tiếng, "Em cự tuyệt đối thoại với người đẹp trai, nhất là anh chàng cực kì đẹp trai kiểu này.”


giản Tích vui vẻ nói, "Nghiêm túc nào, tìm chị có việc gì không?" Đào Tinh Lai trả lời, "Có chuyện gì đâu, em có chút nhớ chị." “Trời, chị xin em đừng nhớ chị." Giản Tích nói, "Lần trước em nói nhớ chị, mượn xe của chị, vượt đèn đỏ bốn lần. Lần em nói nhớ chị gần đây nhất, kết quả chị làm rơi ví tiền luôn.” Đào Tinh Lai bị tổn thương quá mức suy sụp, "Em cự tuyệt đối thoại với phụ nữ đã có chồng." “Vậu thật tốt quá! Chị cúp máy đâu." giản Tich nhịn cười.


"Vậy thì chị muốn cúp thì cúp đi. Dù sao chị cũng đã gặp em ngay rồi." Đào Tinh không hoảng hốt không vội vàng, "Em đang ở trước cửa nhà chị để ăn cơm nè." giản Tích để điện thoại ra xa, nhẹ giọng với Hạ Nhiên, “Em trai tới ăn tối." Hạ Nhiên giơ ba ngón tay làm dấu Ok, “Anh sẽ nấu món thịt kho"


Hai mươi phút sau, Hạ Nhiên cùng giản Tích về đến nhà thì gặp Đào Tinh Lai.
Đào Tinh Lai cả mười ngón tay không dùng cho việc bếp núc. Đối với cậu mà nói, bếp núc là một phòng thí nghiệm thuộc công nghệ cao. Không giúp được gì mà còn nói nhiều nữa.


“Chị, còn đậu hũ không?" “Không còn." “Chị mới mua hoa loa kèn à? Tham quá!" "Đó là hoa giả." “Chị ơi, cổ họng em bị ngứa.” "Xịt lên tí nước hoa Sẽ không còn ngứa nữa, trong tủ có đó.” Đào Tinh Lai cất cao giọng, "Chị không yêu em." Cậu đi về phía hạ Nhiên, nói, "Oaa! heo kho tàu nhìn hấp dẫn quá đi. Anh rể, có phải anh có bệnh thích chân giò hay không?


Chân giò cũng có thể làm điêu đẹp đến như vậy w?" Hạ Nhiên thật sự không hiểu logic này từ đâu mà ra, cười sặc sụa, "Anh mà không có bệnh chỉ yêu chị em thôi.” "Không được, em phải đưa bạn em xem." Đào Tinh lấy điện thoại ra chụp sau đó đăng lên mạng.


Cậu tự hào báo cáo, "Anh rể, có ba người đã thích bài của em gì đâu? Anh lục nhắn lại không có ý tốt." giản Tích đang lột tỏi, thuận miệng hỏi, "Anh ấy nói gì?" lục hãn kiêu nói: Cậu lù người khác làm món chân giò kho tàu ngon đến thế, vị chân giò heo.


mẹ kiếp, tôi ở tuong lòng cậu chỉ đáng giá cơm hộp giá mười đồng?






Truyện liên quan