Chương 11: Trốn tránh

Hết lần này đến lần khác chỉ biết lấy cớ trốn
tránh
Tại sao chưa bao giờ anh mất hết hy vọng về
em.
Hồ Điệp – Đào Triết
Đến chiều, sự rầu rĩ buồn bực suốt một ngày trời của Bạch Ký Minh đã không thể kiểm soát nổi.


Lúc đó, cậu đang ngồi trong văn phòng dành riêng cho đoàn tình nguyện Olympic do khách sạn cung cấp, trả lời thư của các đoàn tham dự. Người của Cục thể thao, không tốt nghiệp tại các trường thể thao thì cũng từng là vận động viên. Sắp xêp lịch thi đâu hay phân tích một chiến thuât nào đó, đối với ho dễ như trở


bàn tay. Nhưng với những công việc đòi hỏi khả năng hệ thống và kiến thức lớn thì cần phải có tư duy rõ ràng rành mạch. Điểm mạnh của Bạch Ký Minh nhờ đó mới được bộc lộ.


Đường Lâm rất coi trọng cậu, đặc biệt giao cho cậu phụ trách văn phòng này, để cậu lên kế hoạch sắp xếp phối hợp đối nội đối ngoại.


Mặc dù Bạch Ký Minh chưa từng tham gia công việc hành chính, nhưng nhờ kinh nghiệm làm giáo viên chủ nhiệm ba năm, cộng thêm tính nhẫn nại tỉ mỉ khi công tác, mọi việc được cậu xử lý đâu ra đấy, hoàn toàn xứng đáng với chức vụ được giao. Chỉ có điều cậu chưa thi đỗ tiếng Anh cấp sáu, mà ngày nào cũng nhận được thư của các đoàn thể thao nước ngoài, còn phải hồi âm nói rõ tình hình, thưc sư làm cậu đau đầu, tâm trạng xuống dốc nhanh chóng.


Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên. Bạch Ký Minh thở hắt một hơi, nguyên tắc làm người của cậu là không giận cá chém thớt, không than phiền, cho dù trong lòng khó chịu vô cùng nhưng vẫn lịch sự nhã nhặn trả lời điện thoại: “Xin chào, đây là đơn vị phụ trách tiếp đón Olympic”.




Kết quả, giọng nói dịu dàng đầu dây bên kia làm cậu suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Ký Minh, tối nay muốn ăn gì?”.
Liêu Duy Tín!


Bạch Ký Minh theo bản năng quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, ba giờ. Khoảng thời gian một tháng đó, cứ đúng giờ này cậu lại gọi điện cho Liêu Duy Tín. Bạch Ký Minh gần như nghiến răng nghiến lợi: “Liêu Duy Tín, rốt cuộc anh muốn thế nào?”.


Bên kia vang lên giọng nói có chút bất ngờ của Liêu Duy Tín: “Sao thế? Cậu…”, Bạch Ký Minh không chờ anh nói hêt, cúp máy cái rụp, cơn bực bội bất an suốt một ngày một đêm đột nhiên bộc phát, cậu bước nhanh ra ngoài.


Liêu Duy Tín là người chịu trách nhiệm về phía Carrey, công việc trước mắt là hợp tác với đơn vị phụ trách tiếp đón của Olympic, do đó đã chuyển văn phòng đến cùng một tầng với Bạch Ký Minh. Như vậy có thể thuận tiện trao đổi hơn, đương nhiên, quan sát Bạch Ký Minh cũng dễ dàng hơn.


Bạch Ký Minh sầm mặt bước tới trước cửa văn phòng Liêu Duy Tín, quyết định sẽ nói rõ ràng dứt khoát thẳng thắn với anh, đỡ phải dây dưa phiền phức nữa. Không ngờ trong phòng không những có Liêu Duy Tín, mà cả Triệu Hạc Nam, La Na, Châu Dương cũng ở đây, cả bọn đang nói cười vui vẻ.


Nhìn thấy Bạch Ký Minh, Triệu Hạc Nam cười nói: “Cái cậu này, anh Liêu gọi điện đều không
được, tự mình đến mới chịu cơ đấy. Muốn hỏi cậu tối nay muốn ăn gì, anh Liêu mời”.


Những lời Bạch Ký Minh định nói bị nghẹn lại trong họng, Liêu Duy Tín ngồi sau bàn làm việc nhìn cậu, thản nhiên cười. Cảm giác bị đùa cợt lóe lên trong đầu, toàn thân Bạch Ký Minh lạnh buốt. Cậu bỗng hiểu ra ý đồ của Liêu Duy Tín, anh muốn thấy cậu không kiềm chế nối bản thân, có những hành động bộc phát, còn anh thì đắc ý cười thầm.


Liêu Duy Tín, anh hơi coi thường tôi đấy!
Bạch Ký Minh bình tĩnh trở lại, từ tốn bước đến trước bàn làm việc, nhíu mày nói: “Lần nào cũng để giám đốc Liêu phải tốn kém, anh khách sáo quá”.


“Làm gì có, chỉ sợ ba cô gái xinh đẹp không cho tôi cơ hội này thôi.” Liêu Duy Tín không nhìn cậu mà quay ra mỉm cười với ba người. Triệu Hạc Nam nói: “Chúng ta đừng đến mấy quán


lớn quá, vào đó không được tự nhiên. Mình thây tìm một quán ăn nhỏ, ăn thịt nướng hay cái gì đó là hay nhất”
Ba cô bắt đầu thảo luận, Châu Dương vỗ tay Bạch Ký Minh: “Anh không
được phép không đi đâu đấy”.


“Đương nhiên là tôi đi, sao lại không đi chứ?” Bạch Ký Minh ngẩng đầu, ánh mắt thách thức nhìn thẳng Liêu Duy Tín.


Liêu Duy Tín mỉm cười, đột nhiên nhíu mày: “Ký Minh, tóc cậu có dính cái gì kìa”ệ Bạch Ký Minh giật mình, vội lấy tay sờ ra sau gáy. Liêu Duy Tín đứng dậy, chồm người qua bàn, bàn tay chạm vào phần tóc trước trán của Bạch Ký Minh, nói: “Đừng động đậy, ở đây này”.


Bạch Ký Minh chỉ cảm thấy bàn tay ấm áp rắn chắc của anh đặt lên tai mình, nhẹ nhàng trêu trọc đằng sau vành tai, tim đập loạn nhịp, muốn quay người né






Truyện liên quan